Mùa cũ
Thinh không rớt
chiều tan
người vô vọng
cánh buồm xa tắp>>” />
Những mùa xưa
treo hoài nổi nhớ
em đi tìm
vết hoài du
niệm
tịnh
bằng không
Tìm xưa xa
nặng
cánh phiêu bồng
Ở đâu đó mỏi mòn
khoảnh khắc
Thở hương chiều
bãng lãng
mùa vui
Vớt mênh mông
gạn lấy
xuân nồng
Mùa tha thiết
nẩy tràn
giọt giọt.
Thở
vuốt mặt mình trong đêm tối
moi từ lổ đen trống hoác âm hồn
nếu thở
còn thở
cần thở
vươn tay mò tìm vật thở từ nôi
con ma đêm lượn lờ trên góc vườn
trơ mắt ngó ba con mắt tím
từ em
là cái vũng mấp mô lầy lầy màu mực
là cái vun tròn lúc lắc hàng hàng
trên em
bàn tay xương khô nhăn nhíu sợi gân
mà từ đó bốc tinh trân từ trời
vãi xuống màn đêm
cục cựa cơn nín thở hàng nghìn năm
hắt ra từ phổi ướp lạnh
để xoáy nhìn vào em
mà sống.
Vấp chân
Đêm rớt xuống những thanh âm trắng
Cơn mê vấp chân
Chập choạng lết về miền hoang liêu của tiếng nổ, khói trắng, máu đỏ,
Cái lỏi xương đầu gối văng trên cát
Anh ngáp lần cuối trên cái võng màu xanh
Cạnh gốc dừa
cụt đầu như kỵ sĩ ma đêm
cởi ngựa đen điên cuồng
chạy ngược tìm bóng
thận trọng như lần yêu đầu tiên
ngã trên vú nõn
mất hồn
tái sinh trên đầu viên đạn để ngập vào máu lần nữa
làm ký sinh sự sống mòn
Phất lá cờ màu trắng
Đi trong im thinh là tiếng đập căm hờn
của triệu triệu trái tim
Phơi ngoài lồng ngực mở
Cơn mơ tái sinh giục
ngày bừng lên hơi thở.