Trời đất khóc
ngày qua thức dậy
quẳng trăng sao biên lũy
vọng sầu
ải Chi Lăng! ải Chi Lăng hận lòng biên tái
giọng nghẹn ngào của Nguyễn Phi Khanh dặn Nguyễn Trãi năm nào…
“con hãy về cứu nước trả thù cho cha”
Đêm Mỹ quốc đen trong
vũng mắt
tuyền một mầu
nhuộm kín canh thâu
Gió nguyên thủy
mây trôi về lác đác
đọng linh hồn
bóng nguyệt đi qua
Ta quay lại
hình hài trộn lẫn
vẫn một màu
hương nhụy như xưa
vẫn một màu
trăng rừng xõa tóc
mắt bao dung
nhìn xa hút nghìn trùng
Nào đã bắt được chút gì
ngoài hơi thở
hồn vong quốc
máu râm ran châu thân
nhưng ngoài kia
quê người
tịch lặng như tờ.
(Houston 28.08.2009)
Bài thơ hay quá. Tôi tâm đắc nhất 3 câu cuối. VLTP