Giữa hai miền
Làm một cái cây chống trời
Như Tề Thiên
Chọc vô bao la
Gãi ngứa cho đã ghiền
Là cái quái gì nổi ám ảnh Hiền Lương
Chia cái quái gì một Việt Nam tang thương
Giẻ rách
Tiến quân vào miền Nam giải phóng
Ai cần giải phóng
Giải rút
Phóng ra biển hay tòng teng đu trực thăng
Ai cũng là một thân phận
Thế mà rơi như sầu riêng chín rụng
Thế mà chìm vô tận giữa trùng khơi
Mầy đã bơi đã bơi hùng hục phải không Huệ
Mầy đã bị hiếp dâm hiếp dâm hả Hoài Nghi
Tao đã từng đã từng điên mấy bận
Tao đã khùng khùng chôn vội đống Sầu Bi
Có hai miền gọi là Bắc là Nam
Có hai đường gọi là Sinh là Tử
Đứng chính giữa
Quáng quàng tao mệt lử.
Treo ngược
Như con dơi đêm
Dốc ngược máu
Mù
Bay chập chờn qua vũng tối ăn sương
Đống gối mền bẩn cựa chân ngúc ngắc
Tiếng rao bánh mì dòn
Tiếng rao hô vi lôn… lôn… đê…
nửa đêm
con nít cũng cười sằng sặc
Bài yoga treo ngược
Tập mãi
cái lãng quên.
Phơi áo
Không hề là cái bóng
của quá khứ
Có chăng đôi khi mơ hồ
ta thương mình
Ngõ vô thường liếm láp
cõi vô minh
Mà bất hạnh vẽ
trên môi nguyệt thực
Bàn tay lướt trên phím
đàn óng mượt
Tiếng dương cầm
bay tận mái trăng treo
Đêm huyền vi thảng thốt
gọi tình theo
Đùa với mấy khúc
tang tình diễm lệ
Khi gối chăn dìm
ta vào mê lộ
Mấy cuộc tình
ngong ngóng
cái mênh mông
Không khói sương
cũng chẳng chút
hoài mong
Về phơi áo mùa thu
Vàng cả nắng..