mong thời gian chóng qua
để thấy rằng hôm nay thật sự đã chết
tôi nằm mê man trong gác trọ
mùa hè khắc nghiệt trên mái tôn cũ đang hút từng giọt mồ hôi kiếp nghèo
ngày luẩn quẩn trong miếng ăn phù phiếm
trong sự tự do miệng chén
tôi quay nhìn phía cửa sổ buồn
một đám khói mơ hồ tâm trạng
dạt & trôi
như ngày lặng
mối sầu nào oằn đọng trong bức tường cũ nát của hàng ngàn năm trước
tôi thấy những con chữ biến chất
đang co giật phút cuối
để phơi bày hấp hối
&
chết mòn trong sự rập khuôn sáo rỗng.
25.7.09
rừng ơi! ta khóc cho rừng!
sự lẫn lộn thật khổng lồ
giữa đốt rừng
& trồng rừng
cũng như
giết người
& phong tặng oan hồn ấy danh hiệu anh hùng chẳng hạn
tôi thật sự không hiểu nổi
núi rừng là của chung cho mọi người dân
là nơi kiếm củi, làm rẫy, hái sim, & chôn người thân…
mà bây giờ
núi rừng quê tôi đã có [thẻ đỏ]
dễ hiểu hơn là đã có chủ
mà chủ là ông a ông b ít nhất có quyền có chức!!!
than ôi!
núi rừng của dân [nay còn đâu?]
Dốc Đá Dăm, 2.2009
tôi nghe phía đầu nguồn
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc
tóc lại mọc lên như quả chôm chôm
từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía
tôi nhìn
có những cái nhìn nhắm mắt
mới rõ
mới thấu
có những cái nhìn quay lưng
vẫn biết
vì những tiếng rên oan khốc
vì cái mùi hôi ngu ngốc
vì cái màu đen nhầy nhụa sánh đặc bám víu
thương dòng sông đã chết
những giọt máu phù sa phá rừng
tôi nghe từ phía đầu nguồn
những cơn mưa nguồn thấm đá
Ong Chúa mừng em Lãm Thắng góp mặt trên cánh đồng vàng.