Hãy rửa tay
nhìn từ đây trong ngoài giống nhau
nửa này nửa kia đều nhợt nhạt
xúc tuyết mùa đông trò ruồi nhiệt đới
phố mồ hôi nhung nhúc cung quăng
bóp bóp bóp bia ôm vỡ vú
ném xuống sông máu trộn lục bình
đêm qua thấy người chết lượm lon
không để bán dùng để cắm nhang
dọc quốc lộ số Một từ Nam ra Bắc
thưa các Ngài, đây không phải chuyện lắt nhắt
không phải chuyện vị nghệ thuật/nhân sinh lúc lắc
đây là chuyện vết cắt mấy mươi năm
chuyện cú nắc loạn luân vào lịch sử
đẻ ra bọn đuôi heo chôn sống đồng bào
đôi khi tôi đẩy cửa tương lai
nhưng quá khứ khai man làm hiện tại ngạt thở
tôi nói mở mở dội sạch
chúng ta đang ngồi ăn trên hố xí
hãy đặt bát cơm xuống, đi ra
những người trẻ, những người già, những kẻ đã no căng
các vị vẫn còn thời gian, dù vài phút
để rửa tay trước khi dắt linh hồn
bị gậy lên đường về thế giới bên kia.
Cá trong giếng
Khi còn nhỏ em họ tôi
câu cá rô, chiên giòn,
còn vài con thả giếng.
Nước đục và không sâu,
nó nói: “đây là những con cá may mắn”.
Nhưng mỗi ngày
hàng chục lần gàu sắt
giáng xuống,
tôi biết đây là địa ngục trần gian
của những kẻ sống sót.
Thời gian đó chú tôi đang ngáp ngáp trong trại cải tạo.