Trái tim đau
Không thể mổ bằng dao kéo
Không thể mổ bằng tia laser
Không may lại bằng chỉ ngoại khoa
Cái sẹo lặn vào mảnh dĩ vãng
Để còn đập được dù có nhiều vết bầm
Trái tim cứu vãn cho mình dựa vào quên lãng
Mà thời gian là con ngựa trường sinh bất tử
Vút qua cửa sổ nhân danh cái bóng mã phi huyền bí
Quá nhiều vết thương cho một trái tim nhỏ
Nhận quá nhiều niềm đau từ anh
Của cuộc đời anh của em của thế hệ chúng mình
Của nhiều nhân duyên trái khoáy lặng câm
Trao nhầm cái thân trao nhầm trái tim cho con quỷ số phần
Gọi chung là định mệnh chết tiệt
Trái tim em sưng lên xẹp xuống rồi mưng mủ
Chảy không đành cái nhịp đập bị thương
Chảy bất thường
Vì còn biết yêu anh
Những mảnh nhỏ lại loang trong ngực yếu.
Tấu khúc
Đi tìm cây cầu màu xanh
Treo trên cầu vồng màu cam lục tím
Nửa miếng bản đồ rách
Cắt toạt một mảnh thành phố
Treo trên trời xiêm áo mỏng tơi
Dạo trên da em khúc cuối oằn mình
Ngửi mùi kênh đen từ vực thẳm ký ức cháy xém
Đi tìm cái nửa đêm bỏ quên trên nụ vú
Ngậm cái hương vi lú lẩn nhiều năm
Rồi cái bánh cũng nở trong ly sữa nguội
Cái bánh xe cục cựa dưới phố
Lăn lăn lăn
Quay nhiều vòng làm xẹt lên cái lửa
Soi nhiều cổ mộ bốc hơi thơm ngàn năm
Cái khúc cuối tấu giữa hàm răng
Cái cười cũng khúc khích ngàn năm.
Cái hư hao
Cái công tắc bật mở đã hư trong căn nhà hoang vu
Em mò mẫm trong ánh sáng trăng đi tìm lời thề treo bên cửa sổ
Trăng nát qua ngàn cỏ
Lời thề đung đưa qua gió
Con nhện rớt và mắc trên cái vòng tơ
Đống chăn gối chờ
Em cũng chờ bó gối thèm một tiếng thở một tiếng gõ cửa
Lũ ma bay trên vòm cây phía xa
Lũ ma tóc xõa tự nhát cái bóng trống rỗng
Cái đùi dài trắng quá nhớ lời thề thốt dưới trăng
Cổ tích chờ một nụ hôn hoàng tử
Khi bóng ma về đè nghiến nhũ hoa căng
Vòm nhà bụi hóng tự hồi năm nào
Bỏ đi là một lời nói thật
Phá hết những vách ngăn
Để mò mẫm vào em trong bóng tối
Hư hao.
Từ “Tấu Khúc” đến “Hư Hao”
Vẫn còn nguyên “Trái Tim Đau” diệu kỳ
Chị ơi! Trăng vẫn dậy thì
Nối đau dân tộc nặng trì trong em.