& một con chó nhỏ
vừa sinh ra nhắm nghiền
kêu ăng ẳng bóng tối
yết ớt như sự thật
trong lồng bàn che chắn
khỏi lũ ruồi ác tâm
nhưng cũng che chắn luôn
những chiếc miệng trẻ trung
đòi thức ăn công chính.
Vì quá đói người ta phải
đem bán. Hai mươi xu
một nhúm lông
xám tro & con mắt
còn nhắm buổi chạng vạng
chiến tranh
không có đủ thời gian truyền giống
số phận người rã mục.
A! thế hệ những lão già sống bằng nghề
gián điệp qua kẽ hở lồng bàn
rồi giành giật với gián
vài cơm nguội tương lai.
Tôi thường rất ấn tượng với mỗi cái kết trong mỗi bài thơ của anh. 4 câu cuối của bài thơ “Trong Lồng Bàn” này cũng vậy!
Bài thơ rải đều thuốc súng và đoạn cuối là ánh diêm chớp. Nó cháy lên trong tôi một ánh lửa kỳ dị!